WHAT'S NEW?
Loading...

Tạm gọi là "lối thoát"

Tỉnh dậy sau một giấc mơ, điều đó làm tôi mệt mỏi hay vì trời đang chuyển mùa? Một chút gió mang theo hơi sương của buổi sớm xuyên qua ô cửa lá sách khiến tôi chợt rùng mình. Rùng mình? Tất nhiên vì gió lạnh vì cô đơn và ước muốn. Tiếng chuôn gió len keng. Một vài chú ve thức dậy cất giọng khàn đục như một tín hiệu mùa hè đi qua nhừơng chỗ cho mùa lá rụng.
Tất cả như không khỏa lấp nổi những khoảng trống trong căn phòng. Khác với mọi ngày tôi thức dậy với tiếng hát của Hà để thấy mình trở về với những tinh khôi đúng nghĩa, khác với mỗi buổi sáng cuối tuần mọi khi tôi hào hứng nghĩ về những chuyến đi, hôm nay tôi quên hết thậm chí không muốn. Hay cũng có thể đó chỉ là giải pháp tạm thời trốn tránh nỗi cô đơn như người ta uống nước để giải khát nhưng rồi vẫn phải đối mặt với cơn khát sắp tới. Tôi không biết nữa, thật sự không biết.?????
     Trời hửng sáng, những tia nắng óng vàng làm rực lên sắc đỏ của những chiếc lá bàng bắt đầu rơi rụng, những cây bàng già nua, trơ ra lớp vỏ xỉn màu rêu mốc chắc chắn là vì cô đơn trong mưa gió như chính nỗi trống trải lạ thường trong lòng tôi lúc này như những chiếc lá chuẩn bị rời bỏ cành để về với đất. Có quá lắm không khi so sánh như vậy? Mỗi người đàn ông là một anh hùng ít nhất là dưới con mắt của chính hắn. Điều đó thật lệch lạc với những đớn hèn xuẩn ngố trong vòng xoáy bạc nhược của cuộc đời như tôi
     Tôi - một thằng kĩ sư nông nghiệp chôn vùi cái sự năng động tuổi trẻ ở cái xứ khỉ ho cò gáy này sau ngày tốt nghiệp_vườn nhân giống AYP. Một thằng con trai cận kề tuổi 26, tồi tệ hơn là chưa cặp kè với một cô gái. Tôi sống cùng với những người chị hiền như cô tấm trong truyện cổ tích, có những kí ức nhạt nhòa, vỡ vụn về người cha vì nghèo khó đã bỏ lại những đứa con côi cút tội nghiệp. Nhưng tôi đã quen với những điều đó từ lâu lắm rồi bằng tất cả bản năng hoang dại như cỏ. 
    Sẽ thật hài lòng cho những thỏa hiệp về những chuyến đi, sự giải bày tất cả cảm xúc bằng âm nhạc, và mỗi sớm thức dậy được nghe Hà hát nếu ngày đó không em không đến. Một cuộc gặp mà lẽ ra không nên có.
    Vâng tôi đã cẩn trọng gom từng mảnh cho vào ngăn, là một ngăn nhiều ưu tiên trong chiếc ba lô trên mỗi chuyến đi của mình. Chúng tôi đã cùng nhau đi về phía biển, nơi có vẻ đẹp của gió mặn, sóng lớn. Những đợt gió tận sâu của bầu trời đen kịt. Chúng tôi đã nằm trên nệm cát bông mềm dõi theo đường đi của các vì sao và nghe đêm chuyển mình.
       Tôi bước lại gần cửa sổ lay nhẹ chiếc chuông gió, âm vang đó phát ra như khơi gợi lại tất cả mùi hương những lọn tóc em tan trong gió? Em đã tặng nó cho tôi với thông điệp gì? Bên ngoài trời mưa tỉ tê, tiếng quạ kêu trong đêm thảng thốt lạc loài………………
      Biến mất!
      Em biến mất hoàn toàn cả trong hiện tại và quá khứ như thể người ta delete một foder vào sọt rác chỉ duy nhất trong tâm tưởng trong nỗi nhớ tôi em hiện diện một cách nguyên vẹn. Nếu đem câu chuyện tình yêu của tôi kể cho các bạn nghe sẽ buồn cười lắm kiểu như một câu chuyện sến thật sến mà nhân vật chính đã chết ngay từ tập đầu tiên cái còn lại chỉ là kí ức
    Lần cuối tôi gặp em cũng trong sự tình cờ. Em cười nhưng không khó để nhận ra vẻ mệt mỏi trong đôi mắt và làn da thiếu ngủ. Bằng cái nhìn sâu hoắm như một vết thương. Em đã trao chính mình cho tôi
     Những gì tôi làm cho tình yêu chỉ là nỗi nhớ bất lực. Không thể hiểu gì thêm trong đôi mắt ấy. Mù lòa? Em biến trong đêm tối kịt và tôi không thể nhìn thấy ánh sáng, cầu thang hay một lối đi nào đến với em. Ngu xuẩn? Tôi không đoán biết chuyện gì đã xảy ra với em, những gì đang rình rập và xua đuổi em.  
   Khóc, bởi không thể ngăn được những dòng nước mắt khi nghĩ về sự tan vỡ không nguyên nhân. Chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên tôi khóc. Trước đó nếu có thì cũng là những lần tập khóc.
   Và tôi không tin vào sự thỏa hiệp ngốc nghếch ngầm định ngay từ lần gặp đó. Tôi sẽ tìm kiếm, sẽ lục tung mọi ngóc ngách để gặp em. Tôi vào SG, lý trí đã bảo như vậy vì những ngõ phố mà tôi gắn bó, những con đường tôi đã đi qua trong thành phố tôi yêu nhất chắc chắn là nơi đang nuôi giữ em. Tôi ra đi bằng tất cả niềm tin
 ..........................
    Kìa, trăng đã lên! Chờ đợi và khao khát! Anh sẽ đến? Hay không đến? Thật là vô lý nếu anh xuất hiện trước mặt tôi ngay lúc này hoặc sau đó. Ấy vậy mà tôi vẫn đợi như thể bị hoang tưởng.
     Tôi yêu trăng có thể vì tôi tên Nguyệt, nhưng giải thích có lí hơn vì trăng đã gắn liền với nhiều kỉ niệm  tuổi thơ tôi, cũng có thể tôi sinh ra trong một vùng u tối nên nuôi dưỡng giấc mơ bằng thứ ánh sáng huyền ảo như trăng, hoặc cũng có thể nơi căn phòng tôi ngủ luôn ngập tràn ánh trăng, là nhân chứng của nhiều đau đớn giày vò. Nhưng nơi thành phố này ánh trăng của tôi đã bị bóp nát, quên lãng một cách tàn nhẫn. Đêm nay trăng đã giữ giùm tôi tất cả nỗi nhớ. Bởi tôi bé nhỏ và yếu đuối mà những hình khối mang theo nặng và đầy. Chính tôi đã tự trói buộc mình vào những bản ngã nặng nề ấy, là những thứ đã lấy đi giấc ngủ của tôi lâu lắm rồi. Nhưng hôm nay khi nghĩ về bầu trời đầy sao trên biển khiến cho những hình khối của quá khứ thu nhỏ dần và rời khỏi. Âm thanh, màu sắc, mùi hương như tan hòa trong không khí cảm giác đang ở trong lòng mọi vật. Tất cả bây giờ có thể gọi tên là hạnh phúc???
      Đó là lần đầu tiên như được cầm nắm giấc mơ mang màu sắc cổ tích của mình khi anh cầm tay tôi bước từng bước lên nhà sàn. Một đêm đầy gió và trăng của mùa hạ, tiếng ve dày đặc làm tóc tôi rối. Nhưng giống lắm! những cô bé (cậu bé) bước ra từ thiên nhiên thuần khiết. Tôi đã đặt mình lên chiếc nôi êm và ngủ một giấc thật sâu. anh bên tôi và cùng tôi trở về với những gì bình dị nhất. Như thế có phải là hạnh phúc??? Cũng không biết gọi tên hạnh phúc.
      Tôi muốn nói với chàng rằng chỉ cần gió thổi thì chuông gió sẽ kêu. Nhưng liệu chính tôi có xứng đáng để yêu và được yêu chăng?  Tôi không buồn lắm về dấu chấm lửng này vì tất cả đã được tiên liệu trước….
      Đôi lúc tôi tự hỏi một đứa con gái không đẹp tất nhiên cũng không hẳn là xấu, nhưng liệu có gì thu hút để một người có đầu óc thực tế như anh bám riết (từ Anh mà tôi nhắc đến đây đương nhiên là một người khác và khác như thế nào thì xin bí mật) tuy nhiên tôi vẫn nói với anh những lời thú nhận về cái quá khứ không lấy gì làm sạch sẽ. Những lời ấy được thốt ra với một thái độ trơ trẽn đến ngạc nhiên trên khuôn mạnh sắc lạnh. Anh phá lên cười, cười như thể cho cái mồm đẹp đẽ kia không phải thốt thêm một lời kinh tởm bẩn thỉu nào nữa. Vâng, tôi cũng cười. Anh biến mất sau đó không dấu vết như cái cách những con chim chết trên đường phố, ngầm hiểu rằng tôi là cái thây ma đang bị ném bên vệ đường. Tôi còn lại gì? Cơn phiền muộn như một buổi chiều đầy giông nhanh chóng được thay bằng cái cảm giác khác, cái cảm giác nhẹ nhõm khi nghĩ rằng sau đêm nay, ngày mai mọi thứ sẽ không còn dày vò tôi được nữa. Được thả lỏng người trên xác lá đỏ ói, trong vòng quây của những con cá điên loạn. Thỉnh thoảng tôi lại tưởng tượng rồ dại như thế.
       Điều tôi nghĩ lúc này là sẽ về AYP với những mơ hồ khó đoán. Nếu như không đủ nghị lực chuẩn bị cho một tình yêu thì tại sao đó chẳng phải là tình đơn phương? Tình đơn phương? Nghĩa là không có phản bội, không có chia li. Như thế tôi sẽ cất tất cả cho riêng tôi chỉ riêng tôi mà thôi. Vậy thì tại sao không thể?
         Bất chợt bắt gặp một ánh mắt, một dáng người cao, gầy quen thuộc xuất hiện nhạt nhòa trong giấc mơ tôi. Anh, là anh? Cố nén nhịp tim đang lạc vào những trùng trình hư ảo. Sẽ dừng xe? Sẽ vượt qua anh và tiếp tục con đường của mình? Nhưng không, đấy chỉ là cảm nhận sự tồn tại của nhau. Như mùa đông đã tìm kiếm mùa xuân đến vô vọng. không thể, khổng thể nào chúng bắt gặp nhau
          Lại một mùa thu nữa, có nắng vàng, có màu đỏ ối của lá bàng, có những gốc cây nâu xì, rêu mốc. và có cả màu trắng của chiếc khăn tang. Và tình yêu đôi khi là một vầng trăng khuyết, chỉ nên là một vầng trăng khuyết.
theo văn nghệ chủ nhật.net