WHAT'S NEW?
Loading...

Tản Mạn Về Đêm

ĐÊM!!!!!!!

1h sáng, nó vẫn còn ngồi đây, chưa ngủ, mà nó cũng chẳng ngủ được, tự dưng nó cảm thấy buồn, buồn lắm, cả xóm đã ngủ hết rồi, mà nó vẫn còn ngồi trước cái máy tính, lang thang trên mạng. Người buồn, cảnh vật xung quanh cũng thật buồn!
Trời Hà Nội vào tiết tháng ba mà vẫn hơi se lạnh, mọi thứ im lìm chỉ còn tiếng gió vi vu thổi, thỉnh thoảng lại lùa thẳng vào căn phòng nhỏ bé của nó, nó lại cuộn mình trong chiếc chăn, cũng ấm áp lắm! Vì mẹ nó mua cho mà ....
Thế nhưng trong lòng nó cảm thấy lạnh lẽo và trống trải biết bao, nó đang buồn à? Có lẽ vậy, vì sao thế? không biết, cái này nó cũng chẳng biết được  vì sao nữa...
Lang thang trên mạng mà nó tưởng tượng nó như kẻ bụi đời đang bước mình trên con đường vắng ở một xó xỉnh nào đó ở Hà Nội này lúc nửa đêm... nó nhỏ bé thật, cảm giác nó chỉ là một cái dữ liệu nào đó vô cùng bé nhỏ mà google chứa đựng để rồi có một người nào đó bất chợt tìm ra nó, phát hiện ra nó, dùng xong rồi cho vào quên lãng ngay.

ĐÊM!!
Ở ngoài đời nó còn nhỏ bé hơn, bé như hạt cát, chẳng ai biết nó, tìm ra nó. Người nó...người nó...thì lại không...nó, biết là tình yêu không thể gượng ép nên nó chỉ còn biết im lặng. Cơn gió cuốn hạt cát đó đến một nơi, nơi mà  cứ tưởng rằng nó đã gặp được người yêu thương nhất, đặc biệt nhất trong đời nó. Thế nhưng vì nó quá bé nên nó không thể ở lại được, tiếp tục bị gió cuốn đi...
Nó cứ im lặng, im lặng để gió cuốn đi, để tìm được người thứ hai đặc biệt như người mà nó đã từng gặp, cứ đi mãi, đi mãi, đi hoài mà không thấy, cũng chẳng xuất hiện...nó thật nhỏ bé!
Nó vẫn ngồi đây bên chiếc máy tính, suy nghĩ về cuộc đời nó và nghe những ca khúc mà nó yêu thích : Nocturne và Nửa đêm ngoài phố Đôi lần chợt băn khoăn, những khoảng lặng trong nó đôi khi kéo dài trong đêm.
Những bản dạ khúc đêm thường ngân hòa dịu trong những suy nghĩ bất chợt.Đã bao lần nó nghiền ngẫm mình trong cơn hiu quạnh. Đã bao lần nó nhắm đôi mắt lại để xoa dịu đời điên dại, quấn quanh những ký ức chứ không còn là suy nghĩ.Nó vẫn mong muốn tìm ra lời đáp cho nhiều câu nghi vấn hóc búa về cuộc đời nó. Một lần nữa nó nghi vấn về số phận?

......

Đêm, lại đứng mà nhìn ra xa xăm khung cửa, khát khao một tự do vô định. Nó nhìn vào đêm tĩnh lặng, không trăng, không sao, chỉ có những cơn gió se se lạnh với những hạt mưa đêm, không có chuyển động nào trong tầm mắt, không có âm thanh nào vọng lại...Chỉ là đêm dài... mà thôi!
Nó không nhìn vào đêm, nó nhắm mắt lại mới thấy đêm dài và yên tĩnh biết bao.
Hoavokhuyet - (bacgiangonline.net)